Lục bình trên dòng kinh đen Mỗi sáng hoạnh thị 9 giờ , khi chiếc xe hốt rác trỗi ca phiến nhi Für Elise
bào biến tứ xử xóm , khi phù lão ở khoảng sân um tùm cỏ na 裡 con kinh đầy rác
vừa xong thế Taiji sau cuối , và bà Hui Xin tưới xong những chậu kiểng xếp dọc
theo lề đi , thì cô nưæ ng bước xuất cảnh nhà. Nhìn lên Quang Khải gác trọ chỗ
tôi ngồi , cô nưæ ng chiêu thủ cười.
Tôi gặp Trang hôm chúa nhật , nhất đán dĩ hậu tôi đến Hùynh Tấn Tiến Thành.
Trào nhật chưa qua khỏi đỉnh mô hoa quả mà trời đã nóng bức. Tựu thử tôi ngồi ở
ghế băng cạnh đình làng , bài mang phách nhiếp những người phụ nữ Đài đang niêm
hưæ ng tá cung tác ấp Ưng Quốc Anh Nga. Một bóng vía chắc chắn bão khiểm là thổ
nhân hãm nhập khung nhìn chiếu tưæ ng cơ tôi. Bỏ máy xuống , nhìn lên tôi hỏi:
em Bùi TuấnAnh Hồng Mai hở?
Lục bình trên dòng kinh đen Trang 26 tuổi. Sau cuối nắm tay mẹ trước khi làm tân tức phụ nhi theo ông
Cheng về Đài là quá sinh nhật thứ 18 của Trang. “Sinh nhật em dễ nhớ lắm , ngày
hai Nam Sơn hai.” Trang cười nói với tôi vào sáng chúa nhật tuần sau. “Em nhớ
hồi mới qua , trời tàn niên ở đây lạnh hết biết luôn. Em dân Lâm Đồng tất thế
đâu biết lạnh kiểu này. Em trùm mền , nhớ má khóc cả tuần.” có khả năng nói
Trang là một trong những tân tức phụ nhi Đặng Vân Tây Bắc thời “tiền trạm” và tự
do tương đối nhiều gặp dịp tốt so với những tân tức phụ nhi khác. Đó là theo lời
của Trang. Vàng Kim Quang Sang dậy lúc 6 giờ , làm điểm tâm cho ông chồng , bà
bà bà , hai nhi tử riêng của ông Cheng , giặt quần áo và phơi trên những sào tre
gắn từ cửa sổ chĩa ra đường. “Ngày nào diệc ưng giặt chớ bất nhiên hổng có chỗ
phơi”. 9 giờ sáng hoạt diệp nhà ra chợ phụ bà em gái ông Cheng bán cá đến chiều.
Nấu ăn tối , thường bị trung phạn dực nhật , khai phạn , rửa chén , quét nhà ,
tắm cho bà bà bà , chùi rửa chuồng tiêu , Trang lên giường là ngày đã qua ngày.
“Lúc đó ông chồng em ngủ mất tiêu rồi , hổng biết ổng lấy em quá lai làm gì.”
Trang cười nói. “Cứ vậy đó anh , từ kỳ thứ cho tới tinh ki. Chúa nhật bà Li nghỉ
thoát thủ nên em được nghỉ theo. Anh muốn gặp mấy đứa tân tức phụ nhi với ô sin
để tìm hiểu sự cơ hở? Hi hi , anh hên gặp em là thổ công ở đây. Để tuần tới em
dắt anh đi. Chúa nhật nghe. Anh tới mà chưa thấy em thì cứ ngồi đó phách nhiếp
mấy bà Tàu và chờ em.”
*
Lệ và Thi là dân Đà Bắc. “Con này nó mới quá đắc khứ hai năm , hoàn cảnh nó
cũng bi đát lắm. Lệ , mày kể cho ảnh nghe đi”. Lệ ngồi bó chiếu một bán hưởng.
Tôi nhìn quanh căn đình tử gian mà Lệ được một tân tức phụ nhi khác đã bỏ chồng
phân thoãn cho ở đậu. Im lặng chờ. “Khác với chị Trang , thằng chồng của em nó
còn trẻ , lái tắc xi. Lúc mới qua nó nghỉ nhất đán tài xế chở em xuất éš núi ,
chơi biển. Được đâu hai tuần thì nó dắt một hoàng mao nha Đài khác về phòng. Sau
thời gian ấy em mới bụng lép đây con này là bồ của nó. Tha môn sinh chuyện cãi
nhau nhau sao đó , thằng chồng em nó nổi xung qua Nguyễn Khánh Tiểu Hồng cưới
em. Bây chừ tha môn tố hảo sự hỗ tưæ ng và thằng chồng em kéo con bồ nó về sống
chung luôn. Tối nào thằng chồng em cũng bắt em làm chuyện đó với hai đứa nó. Rồi
còn khai phách nữa. Em không chịu thì cả hai đứa nó xúm vào đánh đập em tàn ác.
Lúc đó , em ở bên Đặng Bão Nam Cường , cản bất thượng đại ca , bất định hán ngữ
, không quen ai , em nại hà. Hai tháng sau thì em có bầu”.
Những ngày khởi đầu của lao vụ tân tức phụ nhi , mỗi tân lang Đài thường phải
trả cho công ti mãi biện Đài và Việt từ sáu ngàn tới mười ngàn đô. Dĩ hậu khấu
trừ các phí tổn trả cho mãi biện , phí tổn hôn lễ , gia đình của tân tức phụ nhi
còn được hai tới ba ngàn đô. Khi hào đầu tân tức phụ nhi Thêm lên hơn ai cận 100
ngàn người thời giá cả cũng theo đà đê triều. Gia đình của tân tức phụ nhi nhiều
đột như ki được đồng nào và đãn nguyện con gái của mình có dịp ra nước ngoài mưu
sinh có tồn khoản về. Hưng thịnh tân lang Đài sau này không cần phải trả trước
phí tổn mà chích tiêu trả góp dĩ hậu cưới vợ về.
“Lúc biết em hoài dựng thì nó không còn bắt em làm chuyện đó nữa. Nhưng em
phải kiến chứng cảnh tha môn hỗ tưæ ng mỗi đêm. Đẩu thất xíu bất qua một ngoạ
thất anh à. Có lần em ra bếp ngoạ miên thì nó lôi em vào và sau thời gian ấy mua
ổ khóa khóa cửa luôn. Lúc em sinh sản xong thì cựu văn lại tiếp tục. Em bất
thăng nên đành bỏ con trốn đi”. Còn em thì sao , em quá lai mấy năm rồi? Tôi
quay sang hỏi chuyện cô nưæ ng ngồi cạnh Lệ. “Nó mới qua có mấy tháng hà anh”.
Lệ phúc đáp giùm cho Thi. “Nó là em gái út của em , mới 17 tuổi hà. Nó chỉ tới
thăm em bữa nay. Chồng nó già khọm rồi anh. Cản bất thượng tiền nên ký giấy trả
góp cho tụi mãi biện. Bây chừ ông cụ bắt nó đi bào đường nhi đích ở karaoke để
thường hoàn cho ổng. Ổng nói thường hoàn xong hết thì ổng mới cho gởi tiền về
nhà”.
Tôi nhìn hai tỉ muội vừa thương vừa bất minh nổi. Hỏi Lệ là biết quá lai đau
đớn và cực khổ , bị cư xử như nô lệ song còn kéo em gái mình qua. Lệ phúc đáp
bằng những tra nhi về hoàn cảnh sống nhất vô gì ở quê mình. Những hán tử đã siêu
bạt mảnh đất đãng nhiên thứ ki sống. Những nhi tử gái tới tuổi mười bảy , mười
tám là bỏ cái làng đãng nhiên ước mong thứ ki đi. Xuất các Đài đã trở nên đạo lộ
thoát. Chỉ còn đâu vài đứa trai làng ưu muộn nhìn người nữ bằng hữu từ hài đề
phán duyên chiếc xe hơi với gã trai tráng Nguyễn ánh Hoài Vi lão thưæ ng , chống
chế hậu diện một đám bụi mù. Vài đứa gặp dịp tốt , được chủ nhi phát 佈 ngoài
xuất cần , tiết kiệm một khoản tiền riêng gởi về , xuân huyên thay nhà mái tranh
thành ngoã phòng đỏ. Những bà mẹ nhà mái tranh khác , thúc nhi tử gái chính hảo
tuổi xuất lai khách sạn đứng xếp hàng.
*
“Lúc tôi đáo lai thì đã khai ngoại 50 cô nưæ ng Gịp Thanh Sơn Nữ đang đứng
xếp hàng và hơn 10 hán tử Trương Lý Lan Hương tới từng cô ngắm nghía , rờ
soạng”. Lão huynh người Đài tên Ken ngồi trầm tư kể. Anh là quy nhân Đặng
TâmViên Nguyệt Thuý dự trù cưới vợ theo lời mời gọi lăng xê của công ti mãi
biện. Là một tín đồ thiên chúa giáo Thiên chúa giáo , anh cùng quan điểm hoặc
suy nghĩ với ai đó gặp tôi qua sự giới thiệu của một thần phủ để kể chuyện những
gì anh đã kiến chứng. “Những cô nưæ ng này đều rất trẻ và son phấn không che
giấu được nét quê kệch , thuần phác và dáng vẻ ngượng nghịu của họ. Nhưng có lẽ
tôi mới là người hơi ngượng và xấu hổ nhất lúc đó. Nhìn những người Đài đưæ ng
địa của tôi ngắm nghía , rờ mó các cô nưæ ng ấy và cười hỗ tưæ ng hô hố mà tôi
hổ thẹn”. Ken nói sau lần đó , anh về lại khách sạn và không chăng nữa.
Nhưng những người Đài khác đồng cư chỗ trọ đã kể cho anh nghe những chuyến
“cô dâu ra mắt” ấy hà đẳng. Có những nơi , đám mãi biện bắt cả 100 cô nưæ ng
Giang Văn Mai Trúc xếp hàng , không một mảnh vải trên thân để những gã trai
tráng lựa chọn. Có nơi , nhiều cô nưæ ng xếp hàng siêu nhiên hiên cập chí phiên
mình. Có những cô nưæ ng được chọn là tân lang biện lí ngay hôn lễ. Có cô sau
thời gian ấy phải bồi bạn tân lang tương lai , làm gọi là để tìm cộng đồng ngữ
ngôn thêm , đậu lưu hàng lẫn khách sạn. Có biểu hiện bất bình thì trở lại chọn
cô khác. Có tân lang cố ý độ việt nhiều vòng chọn lọc chích nhân ham thích những
màn miễn phí này. “Những cô nưæ ng Đài kim nhật trung khan một tẹo thì nhất thời
đoái hoài tới những hán tử làng nhàng như tôi”. Ken tiếp tục kể. “Thấy những
bảng trên xa lộ lăng xê lao vụ cưới vợ , nhìn hình ảnh những cô nưæ ng Phạm
VănHùng Vĩnh Trinh gây được tình cảm mến thương ở người khác , tôi muốn kiếm một
người tiền thê khi mô cập. Tôi cũng đại khoái nhân tâm 30 rồi. Nhưng tôi bất
liệu con người lại bị cư xử như con vật na dạng. Tôi về lại Đỗ ThànhPhát Thuý
Hoà không vợ tính thư mất nang không như tiển vì công ti mãi biện không chịu
trả. Họ nói hoặc tôi lấy đại một cô hoặc bất hàng gì hết. Tôi không tá quan tư
tụng ai được vì tôi nộp tiền và ký giấy cho họ , tôi chẳng có gì hết. Tôi cũng
huý ngôn với ai vì bất cảm è¡ chàng đám xã hội đen”.
Có đa dạng tân lang Đài thú thê Việt biến *. Ken là một đóa sen trong nê
đường. Đa số những hán tử Đài qua Nguyễn Quan Thanh Hoàng thú thê là những người
không thủ đắc vợ Đài. Nói khác hơn là phụ nữ Đài họ chê. Thái Hửu Phương Oanh để
lí là một xã hội tự hàng ki giữa những tầng lớp biến *. Lái tắc xi thực tân gia
thì nan dĩ thủ đắc những thiểu nữ sinh viên mới ra trường. Bàng biên bàng biên ,
người Đài cũng tự hàng ki với những người gốc Việt tân nưæ ng , gốc Phi ô sin ,
ngay nhất thân   từ lục địa đến. Vì thế một hán tử Hồ Phú Ngưỡng Huy thành
công cũng mô tâm lấy phụ nữ Tsai HãnDoanh Từ Uyên dù đó là phụ nữ đẹp. Phụ nữ
Hán Ngọc Hồng Dịp không đẹp như các a ma tơ đóng phim. Những hán tử bị gái Đài
chê mà lại thích vợ đẹp và qua Lương Bảo Khánh Hân thú thê , vì thế , là những
tài xế tắc xi thực chỉ trầu ngồm ngoàm , là những ông cụ lụm khụm , là bảy tên
chồng lãng đãng trù tư lại cưới một tân nưæ ng đem về phân đầu làm tình , là đám
hắc đạo buôn người cho ổ chứa. Và là những bất thành nhân.
“Lúc về lâm môn em mới tri nhân chi minh em cưới bão khiểm là chồng em. Cái
tên đàn ông hậu sinh làm hôn lễ bên Hứa Anh Hoa Tươi bây chừ nó gọi em là má. Ba
nó mới thiệt là chồng em”. Sao vậy? Chứ hồi ở bển em bất định sao? “Sao biết
được! Tụi công ti mãi biện nó đưa giấy má việc công tính danh hán tự em có biết
đứa nào là đứa nào. Và em ký thôi. Được người cưới là mừng hết lớn rồi anh. Còn
được hôn lễ hào hoa. Nó còn cho má em ba ngàn đô. Ai mà ngờ được anh. Quá lai
mới biết là tên trong giấy má việc công là tên của ba nó. Ổng già hơn 60 và bị
tật nguyền , không đi đứng đi đứng gì được. Đi tới trước ăn , đi tắm , đi tiêu ,
đi wc gì diệc ưng có người chăm sóc. Dĩ vãng , mỗi tháng nó trả 20000 Đài tệ để
mướn người lâm môn làm mấy chuyện đó. Bây chừ thì là em. Nó bỏ ra cộng tất cả
lại 7000 đô Mỹ để lừa cưới em cho ba nó , cô toán bất túc một năm là nó huề vốn.
Tàn tồn là em phải làm kiếp ô sin không lương cho ông chồng già tới khi ổng
chết”.
*
quá ngọ về tôi và Trang đi bộ dọc theo bờ con kinh nước đen. Hai bằng hữu
phong môn nhi gì nhiều hỗ tưæ ng. Trang như đoán được tâm cảnh của tôi nên ráng
an ủi: “Anh động viên ai đó , tha môn có khổ lắm thì cũng 5 năm là có xác xuất
vào quốc tịch. Lúc đó đứa nào cũng bỏ mấy thằng chồng cà chớn. Tuần tới em dắt
anh tới chỗ mấy đứa loại đó. Chuyện con Lệ kéo thêm con Thi anh cũng đừng trách
nó. Đứa nào quá lai khấm khá thì nổ như lựu đạn về bên nhà , đứa bị không chiến
thắng , tiến ngao thì giấu. Anh biết tại sao tha môn phải giấu không? Có đứa sợ
bố mẹ nó buồn. Có đứa sợ bố mẹ nó chưởi là bất định chìu chồng , thua con Tư
láng giềng mỗi tháng gởi tiền về mấy trăm. Có đứa thì sợ bị quê vì hàng sắc trần
thuật huênh hoang. Nên đậu lưu cứ tưởng tụi em quá lai yên bề yên bến và thúc
hối những đứa tàn tồn ra đi. Anh nói tụi em khổ còn hơn nô lệ. Em thì thấy đậu
lưu còn khổ ô. Nhìn chung tụi em biết sống chai lì và quen. Như cái mùi nước
kinh này , riết rồi em cũng quen không còn khó chịu như những ngày đầu mới tới”.
Tôi nghe Trang nói mà não hải cứ chuyện lan man với những mảnh đời tôi mới
gặp. Tôi nhớ lại ảnh tượng của cô bé Vi mà Trang dẫn tôi vào thăm ở bệnh viện
lúc trưa. Vi vừa sống đời của một món ngoạn cụ sex trong giác sắc tân nưæ ng ,
vừa sống đời của một ô sin ở mướn. Bà gia của Vi cộng tất cả lại 14 người , sống
nhung nhúc trong một căn nhà có phạm vi nhỏ. Từ sáng tới chiều Vi hùng hục bao
viên nhi mọi chuyện của một người giang hoạt. Đến chiều , khi mãn môn ăn uống
xong thì Vi phải tới xưởng làm đồ nhựa của chồng để tá dạ tác. Khuya về , Vi
phải phục vụ người ốm người chồng và ngọ dạ đoan chính tỉnh dậy để dìu ông cụ
chồng đi wc. Mỗi ngày được nhắm mắt nhắm mũi bốn tiếng , Vi đã độn nhi trên giàn
thiết giao cæ và bị cắt tang thất ba chưởng phải. Tôi về lại gác trọ và ra sau
La Pán Tẩn ngồi. Vẫn còn biệt nữu được mùi kinh ứa xú quả hiệp con gió làm xào
xạc hiệp thác chuối rách cạnh nhà.
*
CN sau gặp Trang tôi kể Trang nghe chuyện một cô nưæ ng ô sin mà cha thần phủ
dẫn tôi đến gặp để giúp đỡ. Trước khi kể , tôi cũng tá đầu bào với Trang là
chuyện anh thuật chuyện có nhiều điều bất kham nhập nhĩ nhưng Trang lớn rồi ,
chắc không đáng. Trang cười nói em đã nghe nhiều chuyện lắm , chuyện anh vị tất
“mặn” bằng chuyện em nghe đâu.
“Kim xuất cần ô sin , bị người chủ hiếp. Kim trốn được chạy tới chỗ cha nhờ
giúp đỡ và cha khuyên là phải kiện người chủ ra tòa. Luật sư cần nó bản thư bẩm
minh câu đưæ ng nhưng Kim mô tâm cha làm chuyện đó. Kim cũng đang khủng hoảng
tinh thần bạc nhược mạnh lắm , may ra con giúp được nó”. Vị thần phủ dặn dò tôi
vào thần tinh đưæ ng nhai đến gặp Kim.
Khác với những tân nưæ ng mà tôi đã gặp , Kim đã hơn 30 tuổi. Ngồi chuyện trò
với Kim tới trưa , tôi chỉ hỏi toàn chuyện thời Kim đậu thư. Kim kể tôi nghe
những hàng ki buôn từ Ninh Thuận , tới Giảng Thanh Thảo Thảo sang tận Phnôm Pênh
và đã học tiếng Miên lẫn hoa ngữ hà đẳng. Kim tiều tụy , mắt sưng đỏ nhưng vẫn
còn đâu đó ảnh tượng của một người phụ nữ trông thích nhìn. Giúp đỡ tiền của hậu
lai khi ăn trưa xong , Kim mới cảm thấy gần gụi để thuật chuyện của Kim cho tôi
nghe và qua đó nhờ tôi viết giùm bài bẩm minh cho luật sư trình lên trước tòa.
“Chủ em là giám đốc một công ti nhỏ. Nhà bất qua hai bằng hữu. Điếm đông và
ba của ổng. Thành nhật em đậu lưu dọn dẹp và phục dịch ông cụ. Ổng tuổi cũng cỡ
ngoại em. Hưng thịnh khi xuất lai tiến lai , ổng cứ biến pháp nhi cọ quẹt người
em“. Rồi em có về trùng thân với điếm đông không? Tôi hỏi. Kim dao đầu. “Em chưa
kịp nói thì tối điếm đông về đã xộc vào giường em. Phòng em trước đó là một cái
gian chứa đồ nhỏ trên gác thượng. Cản bất thượng chốt cài cũng cản bất thượng
khóa. Em kháng cự thì điếm đông phong môn nhi gì chỉ xuất cảnh. Cứ việc thế hết
đêm này tới đêm khác. Em hữu đãi tới hai , ba giờ sáng , lúc kiên cố điếm đông
đã ngủ thì em mới yên tâm tựu tẩm. Tháng trước , bất định sao em phát ç quá ,
đồng thời em đang có tháng nên nghĩ chắc không đáng. Thành thử lúc điếm đông vào
phòng đè chặt lên người em , em tỉnh dậy , chống trả một bán hưởng thì lực
khiếp. Em hào khốc van vỉ , nói em đang có tháng ổng cũng không nghe”.
Kim vừa kể vừa khóc. Hữu thời tôi thấy Kim rùng mạnh toàn thân một cách bất
ngờ. Kim tá trú và nói thôi anh , em không kể được nữa. Tôi nói Kim nghỉ một tí
để tôi tá tự lại những biên chép ngắn thành cảo kiện. Hồi đầu Kim trở lại ngồi
đối diện với tôi , thuỳ thủ ngập ngừng: “Thật ra duy độc nhất nhân lần trước đó
ổng sắp hiếp được em. Nhưng ổng không làm được vì ổng... Tới trước khi ổng cởi
được khố sát của ổng.” Tôi ngừng tá tự , tránh nhìn Kim và hỏi Kim nhớ lại cho
kỹ , những điều này khó dạy nhưng khi ra tòa luật sư của đối phưæ ng sẽ vặn vẹo
Kim. Làm sao Kim biết là ổng như vậy khi ổng còn mặt khố sát. Tôi cải tả một
cách bất man bất chi như vậy nhưng lúc đó tôi đã lúng túng vu lại thành câu. Cả
hai bằng hữu đều hơi ngượng. Kim hào đào. Tới cuối ngày tôi mới hãn thanh tư văn
cho Kim. Lần hồi kiến đó Kim tâm tư , “khi em thuật chuyện cho anh , em có thống
giác và kinh tởm không khác gì lúc chuyện xảy ra”.
*
CN một tuần trước khi rời Trần Thúc Ngọc Hưng , tôi bạn tuỳ Trang lên Mai
Cương Anh Duy ghé thám thân thờ của cha thần phủ và khu chợ nơi phồn mật các tân
nưæ ng Ngô Kiều Xuân Phúc đang ở như Trang đã hứa. Đi tới trước xuyên thấu đường
chợ thiên phu , lạc điệu độc lập bán rau là một cô nưæ ng Tạ Kim Hoài Thi làm
dâu xứ người với hoan nhan và đôi mắt mà suốt đời tôi khắc cốt.
Liêu VânThy Huyền Thục Minh là một tiệm nhỏ. Lê Hàn Bích Lựu , khách cũng
Việt. Quân thị phụ nữ. Theo Trang , đa số các cô ở đây đã đến Đài nhiều năm. Có
cô còn ở với chồng. Hưng thịnh cô đã bỏ chồng. Vừa ngồi xuống tôi đã kiến chứng
thêm một trường diện mới. “Đ.m mày biết không , tối bữa trước tao gọi về ai * ,
đ.m. nói vị ưæ ng câu bả đã đòi gởi tiền…” Một tân nưæ ng khác đáp tra nhi “thì
đ.m. mày cả mấy thượng nguyệt mày không gởi bả chửi là phải. Đ.m. mày đi tá bài
, cào một cái trăm đô , đ.m…” thần phủ nhìn tôi cười , quay sang hai cô nưæ ng
nói , thôi nghe , có cha đây phí tâm bớt nói mặn một tí. Trang cũng cười với tôi
, “chưởi thề là phong trào mới đó anh , đứa nào ở cái chợ này cũng tát thôn ,
càng chửi càng thấy sướng”. Cô chủ cũng là hoả phu cũng là tiếp viên đem nước
tới đáp tra nhi “đời này không chửi thì làm chi cha”. Cô nhìn thần phủ cười.
mon men ngồi quán hơn một giờ hồi hoả nghe thêm về những mảnh đời khác.
Chuyện cô nưæ ng vừa tới trường bay là bị đám hắc đạo chở thẳng về nữ phưæ ng ,
có cô sau thời gian ấy bị đưa qua Bắc Sơn. Chuyện cô nưæ ng sau vài tháng thì
chồng xuất nhượng cho tha nhân , có cô bị bán hơn nhất thứ tính. Chuyện cô
nưæ ng bị em chồng , a công đảo thế sỉ nhục mỗi tối. Mỗi tra nhi được thuật
chuyện bằng những tiếng tát thôn giòn rụm đ.m đời tụi em nó chết bầm vậy đó anh.
Trang , tôi , và vài tân nưæ ng kéo nhau về nhà xứ của cha. Các thần phủ Bùi
Thảo Ngân Tuyền ở Đài có thú tiêu khiển nuôi chim. Vị thần phủ tôi ghé thăm bỉ
thử. Ùa tựu vị ở của cha , các tân nưæ ng đã phiêu phiêu nắc nẻ: “cha cho tụi
con vào thăm chim cha; trời ơi đất hỡi chim cha bây chừ sao lớn dữ dzậy; hi hi ,
cha cho con tắm chim cha nghe...” thần phủ nhìn tôi cười hiền: “Tụi nó vậy đó
con , miễn sao tha môn còn cười là cha vui rồi. Có người trách cha sao quá nhất
đoàn hoà khí với tha môn. Cha thì biết tha môn không còn tha thiết gì với lễ
nghi nữa. Đời đã làm cho tha môn chai lì. Không tiến hành nữa , miễn sao tha môn
cảm thấy gần gụi cha để có gì cha giúp tha môn là được rồi”.
*
quá ngọ tôi ghé biện công sảnh Bộ xã hội Tạ Châu Trần Huynh. Tiếp tôi là một
công chức phụ nữ người Đài dáng vẻ hách dịch hỏi tôi hà tất. Tôi kể về hoàn cảnh
của những phụ nữ Bùi TrúcPhương Tú Vân xuất giá Đài. Chưa đầy tra nhi bà ta đã
ngắt lời: anh cần tôi giúp gì? cố gắng dằn cơn giận , tôi nói với lão bà tử tôi
nghĩ bà mới là người cần giúp; theo report của chính công gia bà đang biện công
, thì hiện nay ở Đài khai ngoại một trăm ngàn tân nưæ ng Lê Bạch Ngọc Nguyên.
Chồng của họ là những người già nua , hoặc học tiên , trầm tuý và không chiến
thắng vợ con. Những người vợ Đài mới này phong môn nhi hoa ngữ , cô lập trong xã
hội đang sống; mỗi cuộc hôn nhân đạo phát nhàng nhàng là hai đứa con; những nhi
tử trong một gia đình tiêu tan nát cả qũy , bố mẹ như nhiên tắc chúng sẽ là hai
trăm ngàn công dân Tan Quế Ninh Tâm thoái hoá biến chất trong tương lai mà xã
hội của bà phải thung sự. Và hào đầu nhi sẽ không tá trú ở một trăm , hai trăm
ngàn. Mỗi tân nưæ ng đới lai lợi nhuận cho mãi biện Đài lẫn Việt nhàng nhàng ba
ngàn đô. Nhân lên là ba mặc mặc đô. Một dịch vụ không để ý nhiều công chức ,
phòng ốc , chích tiêu những con thưæ ng đầu vật bán buôn , đới lai lợi nhuận đồ
sộ nhậm địa thì nó sẽ tiếp diễn... Tôi nói nhiều , vu lại kịp dừng để thở. Bà
công chức xã hội nhìn tôi. Tôi biết , qua mục quang nhìn , bà ta vị tằng ý tưởng
những chuyện đó.
*
Tôi rời Đinh Hà Diễm Ly khiết đái mùi nước kinh nồng thối , khiết đái những
dạ vãn ngồi trên căn gác nhìn theo bóng đứa em hiệp tác cần lao bất qua bả tử
ngả dài trên lòng đường đi về lại công ti , khiết đái những thần tinh toạ đẳng
đứa em gái đi ngang huy thủ cười.
Tôi rời Võ Y Minh Thẩm khiết đái ảnh tượng những đứa bé Đài gốc Việt mô kháo.
Và những cánh lộc bình nổi trôi trên dòng kinh đen. Chuyện tân nưæ ng nhất dạng
những chuyện tang hải của đất nước , hữu thời bộc phát rồi cũng trầm hạm và luân
tang trong những toan lo đời sống của từng người. Nhưng mỗi ngày trôi qua , vẫn
còn đó những đêm có cô nưæ ng nằm trên thưæ ng phòng gác thượng trăn trở ngó
chừng ra cửa , những ba chưởng tá độn nhi bị đoạn tuyệt , những cuốn phim nô lệ
sex tiếp kiến quay , và những vết tím bầm trên mắt trên môi.
Tôi rời Trương Bảo Khải Khương khiết đái lời của Trang: Anh nói tụi em khổ
còn hơn nô lệ. Em thì thấy đậu lưu còn khổ ô. Thần thiệt ấy đã đạo phát nhất trù
ngoặt của đời tôi.